Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

ĐÂY, BỐ MÌNH ĐÂY

                 Tặng Đại uý công an Lê Xuân Biên.
                                     

Trên đường đi chiến dịch Điện Biên
Cha được phép ghé thăm nhà mấy tiếng
Phút chia tay, mẹ rưng rưng lưu luyến…
Cha thì thầm: Đặt tên nó là Biên!
Một năm sau mẹ được tin sét đánh:
Cha hy sinh đêm giải phóng Him Lam
Và từ đó cảnh con côi, mẹ goá
Nhờ Nước, nhờ Dân… Con đã nên người!
Lê Xuân Biên bước sang tuổi năm mươi
Lên thăm Điện Biên để tìm mộ bố
Đi bốn nghĩa trang chưa tìm thấy mộ
Anh ôm tượng đài: Đây, Bố mình đây.

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012


        VẪN SAY THƠ PHÚ

     Tuổi già chưa muốn nghỉ ngơi
Vẫn say thơ phú như thời bút nghiên
     “Đam mê kiến thức là tiên”
Tâm hồn thanh bạch bình yên yêu đời.
     Thi đàn để lại niềm vui
Có nhiều ấn tượng tình người thanh cao
     Tâm tư tình cảm dạt dào
Thơ như hương sắc ngọt ngào tươi xuân
     Thơ nâng đời sống tinh thần
Mỗi câu chữ được kết thành hồn thơ
     Yêu đời! Yêu sống vô tư
Duyên thơ làm đẹp ước mơ đời mình
     Thơ làm trí tuệ hồi sinh

           HỒN QUÊ
                (ca trù)
      Thành Nam cảnh sắc con người
Là hoa muôn sắc là lời mẹ ru
      Đất văn đất võ từ xưa
Đẹp sao “tình bạn duyên thơ” ngời ngời
Non Côi sông Vỵ
Cảnh thanh bình dung dị đẹp nhường bao
Đây Tức Mạc, Chợ Viềng, kia chùa Cổ Lễ, Đông Cao
Gạo Hải Hậu, gạo Nghĩa Hưng dồi dào nổi tiếng
      Nam Định đất lành nhiều tuấn kiệt
      Giang sơn gấm vóc lắm nhân tài
Dân trí nâng cao cao đẹp tình người
Đời đổi mới đất trời sinh khí mới
Giang Châu, Sông Đáy, sông Đào trăng tỏa sáng
Rạng rỡ Đông A, Hành Thiện mạch trường xuân
      Đất quê văn hiến bao năm
Tiềm năng lợi thế lòng dân trông chờ
      Hồn quê làm đẹp hồn thơ.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Một chút trong veo


Tôi đọc được câu thơ trên báo mà nhớ mãi:
Chỉ còn một chút trong veo
Ai mua không bán, ai nghèo thì cho.
Không nhớ tác giả là ai chỉ biết đó là tâm sự của một nhà giáo khi nghỉ hưu. Đọc hai câu lục bát ngắn ngủi này tôi chợt nghỉ: con người ai cũng có một chút trong veo để tự hào, để truyền lại cho con cháu. Cái chút trong veo ấy hẳn không phải là vật chất hữu hình có thể nhìn thấy như nhà kầu xe hơi, tiền vàng ăm ắp. Nó là thứ quý giá hơn nhiều lần tiền bạc châu báu. Đó là cái phẩm hạnh tiềm ẩn sâu trong mỗi con người và nó hiện hữu dưới nhiều dạng thức khác nhau. Cái chút trong veo của Nguyễn Tường Vĩnh là gì? Nó hiển hiện như thế nào xin hãy đọc tập thơ anh từ tập “ người về từ Tà Púc”(2004) và tập thơ này ta sẽ nhận thấy ngay qua cuộc đời từ khi mặc áo lính đến lúc vào tuổi cổ lai hy của anh.

Về hưu

Làm thầy , khi đã về hưu
Khuyên con dạy cháu những điều chi nhân
Sống hòa thuận với nhân dân
Việc phường hội..vẫn chuyên cần lâu nay
Người ta quen miệng : Chào Thầy!
Chuyện trò tâm sự tràn đây niềm vui
Học sinh thi thoảng qua chơi
Nghĩa tình trường lớp rạng ngời nghiệp văn
Tuổi cao minh mẫn an lành
Giữ cho nhân cách của mình vẹn nguyên
Gia phong nề nếp bình yên
Nhân nào quả ấy! ở hiền gặp may
Hơn nhau một chữ là thầy
Sống đời thanh bạch tràn đầy nguồn vui
Trăm năm sau đã về trời
“Bồng lai tiên cảnh” làm người giảng viên
Chung vui “ thế giới người hiền”
Các trò trăm tuổi nhớ lên thăm thầy…

Hoa mào gà

Ảnh internet


Hoa mào gà đỏ dịu tươi
Lá xanh thân tím, dưới trời nắng mưa
Gốc bền rễ chắc, cành tơ..
Đượm hồn dân tộc, bốn mùa nở hoa!
Loài hoang dã quê ta
Giống như mũ đội đầu gà trống choai
Lậy trời hoa được lên ngôi
Hương thơm sắc đẹp, người người ngợi ca.

Nhà thơ cấp phường

Bạn bè lứa tuổi như em
Có chồng khá giả, chức quyền cao sang
Riêng em bồng bột vội vàng
Lấy chàng lính pháo ngang tàng quê xa
Đảm đang mọi việc trong nhà
Con thơ nuối dạy, mẹ già trông nom…

Vô duyên

Ảnh internet


Gặp nhau trong hiệu sách quen
Vơ tình tay chạm vai em lần đầu
Lạnh lùng em cứ lầu bầu
Tim tôi như bị nhói đau thẫn thờ

Mấy lần sau, chẳng hẹ chờ
Tôi ra mua sách…em vờ đứng bên
Cứ như vừa lạ , vừa quen
Dăm ba câu chuyện vô duyên…thỏa lòng!

Em đi thanh niên xung phong
Còn tôi vững bước hành quân đường dài…
Hương thầm chưa kịp ngỏ lời
Ngày về. Em đã thành người của ai

“Vô duyên” chuyện đấy nhớ hoài
“ưu tư” cứ để dằng dai tơ lòng
Nỗi buồn – bán quách cho xong
Sao em không bán- thầm mong một người?...

Một chút tình hoa

Ảnh internet


Mai hoa tứ quý em trao tặng
Thế đẹp nghênh xuân đón tết sang
Năm tháng ước mơ tìm trái ngọt
Một đời khát vọng thấy mai vàng
Thầy trò nghĩa nặng luôn trong sang
Đồng đội ân sâu mãi vẻ vang
Một chút tình hoa lòng sảng khoái
Hương xuân thắm đẹp tỏa mênh mang

Tình thu

Ảnh minh họa


Lá vàng thưa thớt trời mây trắng
Hoa cúc hút hồn hương sắc thu
Cỏ  lật theo chiều mây lãng đãng
Lỗi mòn xoay hướng gió vi vu
Tình xưa tựa trái non đầu vụ
Cảnh cũ như trăng khuyết cuối mùa
Hơi lạnh thấm bàn tay ướt má
Lắng nghe tim hát ngọt lời ru.

Hương cỏ may

Ảnh internet


Lối cũ mơ màng hương cỏ may
Áo ai ngày ấy cỏ găm đầy
Duyên xưa tan nát thành trăm mảnh
Mỗi mảnh găm đầy hoa cỏ may
Trót để câu thề gió cuốn bay
Bao năm vẫn nhớ cảnh nơi đây
Vô duyên gặp lại người năm ấy
Thơ thẩn đường chiều …tím cỏ may.

Đêm lang thang

Ảnh minh họa


Chia tay ! các bạn về rồi
Chỉ còn tôi với mình tôi một phòng
Lang thang dạo gót bờ sông
Vòng vèo đi lạc vào trong khu vườn

May mà gặp một bạn đường
Tóc cài hoa bưởi tảo hương ngọt ngào
Sánh vai đi dưới trời sao
Thầm mong lại lạc đường vào nhà em

Mải vui chân bước quên đêm
Trung tâm an dưỡng kề bên đây rồi
Chia tay để nhớ bồi hồi
Tôi về với một mình tôi, một phòng.

Những gì còn lại với thơ?


Cầm tập bản thảo thơ chọn của tác giả Nguyễn Tường Vĩnh tôi thật sự ngỡ ngàng khi anh bộc bạch rằng: Nhân năm nay kỷ niệm 60 năm ngày Thương binh liệt sĩ mình muốn gom chọn khoảng 60 bài thơ in tập Còn lại với thơ.
Ngụ ý của anh đây là món quà đền ơn đáp nghĩa dành cho đồng chí, đồng đội đã hy sinh anh dũng vì sự nghiệp vẻ vang của Tổ quốc và những ai còn sống là thương binh. Đồng thời cũng để nói với mình vì chính bản thân anh cũng là thương binh nặng mà tưởng như đã vĩnh viễn ra đi sau ca phẫu thuật sọ não hi hữu từ trận đánh Tà Púc, Đường Chín, Nam Lào 1971.

Bến sông Thương

Ảnh internet


Chiều thu lạc tới bến sông Thương
Sánh bước bên ai một đoạn đường
Ánh mắt mơ màng bao quyến rũ
Nụ cười sắc ngọt những tơ vương
Lựa lời thăm hỏi lời chân thật
Chọn ý trao nhau ý khác thường
Tương ngộ vô duyên tình khó bén
Bóng chiều buông tím ngắt sông Thương
                                               Thu 2007

Nhớ mãi

Ảnh internet


Trót đến hội Lim, trót gặp em
Hội tan mà vẫn thấy hơi thèm
Yếm đào váy lĩnh cười duyên dáng
Nón thúng quai thao hát dịu êm
Tình khúc giao duyên nghe nhớ mãi
Vần thơ ứng tác vịnh quên đêm
Miếng trầu cánh phượng mời chào khéo
Bao khách thơ về nhớ mãi em.

Khai bút đầu năm


Vào dịp đầu năm những ông đồ sĩ tử, những học trò thường khai bút, lấy đó làm định hướng cho cả năm học hành viết lách của mình. Tôi cũng có chút ít ham thích văn chương nên Xuân Mậu Tý này có ý muốn viết một vài câu thơ chào đón năm mới và chống lại cái sức ỳ mà lâu nay tôi chẳng chịu viết. Loay hoay mãi chưa biết viết gì thì anh Nguyễn Tường Vĩnh đưa cho bản thảo tập thơ Tiếng gọi thời gian với lời đề nghị tôi đọc, góp ý và viết lời bạt. Thế là tôi coi việc viết lời bạt cho cuốn sách là lời khai xuân của tôi làm quà lì xì tặng anh.

Ngắm Phong lan

Ảnh internet


Rễ buông thơ mộng giưa không gian
Đón nắng chờ mưa gió bạt ngàn
Ướm sắc bốn mùa tươi tốt mãi
Tích hương ngày tháng giữ lâu tàn
Kẻ mơ chuỗi ngọc mơ mê mẩn
Người thích nụ hoa thích cảnh nhàn
Lan tỏa mênh mang mùi quyến rũ
Thỏa lòng muôn khách ngắm phong lan
                           8/10/2010

Đôi bờ sông Kim Ngưu

Ảnh minh họa

Ai khéo đặt tên tự thuở xưa!
Kim Ngưu, lát đá vững đôi bờ
Nhà cao to đẹp… từng khao khát
Đường rộng thênh thang… thỏa ước mơ
Gió thoảng trên cầu bay áo lụa
Mây in đáy nước quyện trăng thơ
Con người cảnh sắc “Trâu vàng” đó
Hương sắc Thăng Long khó hững hờ!
                          Hà Nội, 17-27/2/2011

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Ải ời


Cái ngày đánh trận Điện Biên
Tôi mười bẩy tuổi thanh niên dại khờ.
Em mười lăm tuổi ngây thơ
Gặp nhau một thoáng bên bờ suối Mông1

Cỏ gà


Cỏ gà đan kín chân đê
Ngọn ngoai xuống nước, ngọn kề mép sông
Nắng mưa sương gió bão giông
Vẫn xanh tươi dưới trời hồng quê ta

Album ảnh nhà thơ Hữu Vinh


Viết thơ theo thể Haiku là một thay đổi của Nguyễn Tường Vĩnh



Vốn quen viết theo thể thơ truyền thống như lục bát, luật Đường Nguyễn Tường Vĩnh ít nhiều cũng có những bài đọc được nhưng khi viết thể loại đó anh cũng bộc lộ nhược điểm, đó là kể lể sự việc, những gì mắt thấy tai nghe anh liệt kê cho hết, đó là ép vần và lộ ý nên thơ thiếu cái hay của cái nghĩa bóng, nghĩa rộng và ý tại ngôn ngoại.
Bỗng nhiên anh viết theo thể loại Haiku độc đáo này. Quả là một sự thể nghiệm táo bạo, một cách làm mới mình, tránh những nhàm chán thường thấy ở nhiều tác giả không chuyên. Song việc làm mới mình đâu phải là dễ, đâu phải một lần làm mà đã thành công.

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Một vài nét về nhà thơ Hữu Vinh



1.     Tiểu sử:
- Nhà thơ  Hữu Vinh  tên thật là Nguyễn Tường Vĩnh
- Sinh năm: 1937
- Quê : Nghĩa Hưng – Nam Định
- Nơi ở hiện tại : số 16, ngõ 29 Nguyễn Chí Thanh, Ba Đình, Hà Nội
- Điện thoại : 043.7719775